- Sao con về tối thế?
- Dạ, hôm nay học 5 tiết.
Rồi mẹ liền lấy bát đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi.
Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm, chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mỳ. Chính vì thế mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.
Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay mẹ tôi đã đứng lên tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên.
- Con và em cứ ăn cho no đi.
- Mẹ ăn thêm cơm!
- Khi chiều mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên vẫn còn no.
Tôi nhìn kỹ mẹ, những nếp nhăn lại hằn sâu hơn và tóc mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt người ánh lên niềm sung sướng.
Thì ra một hạnh phúc nữa của mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé.
Cơm nước xong tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.
- Về lúc nào đó?
- Mới về
- Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé!
Tôi vào nhà thay áo quần rồi xuống bếp xin mẹ đi xem ca nhạc. Tôi sững sốt khi nhìn thấy mẹ đang ăn bát cơm thừa còn lại cùng với một chút rau. Tôi đứng như trời trồng, cổ họng ngẹn lại không nói nên lời.
(Sưu tầm)